Có những người.. có những điều.. giấu kín trong lòng qua tháng... qua năm... những nỗi đau... những vết thương... cứ oằn mình chịu đựng một mình... miệng thì luôn cười thật tươi...
Đã gặp và biết bao nhiêu người lúc nào cũng thật vui vẻ, thật tự tin để rồi đôi khi chạm vào được sâu trong suy nghĩ của họ.. hay đôi khi chỉ là một thoáng vô tình... nhận ra người ta nhạy cảm biết bao nhiêu.. nhận ra những nỗi đau, những nỗi buồn mà họ luôn giấu kín... giấu kín trong những nụ cười .. giấu kín trong những câu chuyện hài hước dí dỏm...
Đã bao giờ bạn biết một người bạn bố say xỉn suốt ngày về chửi mắng vợ con? người mẹ một mình tần tảo đi làm nuôi chồng nuôi con... nuốt trôi những nỗi buồn, nén những tiếng thở dài... cả hai mẹ con lúc nào cũng vui vẻ như cuộc đời vẫn vui như thế... và đã bao giờ bạn rơi nước mắt khi đọc mẩu giấy nhỏ viết nguệch ngoạc.. "tao bị lao, đang nằm viện, mày đừng nói cho ai biết nhé".... Người bạn nhỏ của tôi.. lúc nào cũng vui tươi.. lúc nào cũng quan tâm, lo lắng cho mọi người... chỉ có riêng mình..."đừng cho ai biết nhé"...
Đã bao giờ bạn biết một người bạn mất cha từ nhỏ... mẹ tần tảo nuôi con khôn lớn.. mẹ và con chẳng ai bảo ai.. sống... dựa vào nhau... giúp đỡ nhau... giờ mỗi người con đều đang trưởng thành.. bạn có thấy trong lòng gợn một niềm vui, một niềm hạnh phúc.. khi đọc những dòng viết về những thành công người bạn nhỏ đang đạt được? Bạn có thoáng nụ cười ấm áp khi biết bạn mình đang lớn lên từng ngày.. trưởng thành... vững chãi... thành công... và luôn luôn vui cười..
Đã bao giờ bạn biết một người bạn.... người yêu đã ra đi mãi mãi.. trong một ngày 2 người giận nhau... chẳng kịp một câu xin lỗi... chẳng dám nói cùng ai... đau buốt lòng mỗi khi đến nhà người đã ra đi... thổn thức trong những cơn mơ... vậy mà vẫn luôn cười vui và hồn nhiên vô tư .... nếu như bạn không tình cờ biết chuyện qua 1 lần người bạn say xỉn....
Đã bao giờ bạn biết một người bạn... từ Hà Nội trở về Sài Gòn đêm 30 Tết sau 3 tháng làm việc xa nhà... sáng mùng 1 nghe người yêu nói lời chia tay??... mùng 6 Tết gặp lại ở Hà Nội.. vẫn cười... vẫn đùa... vẫn nhí nhố...
Những người bạn nhỏ của tôi.. có đôi khi tôi vô tâm đến lạnh lùng... đứng thật xa nhìn theo những nụ cười trong trẻo... đứng thật xa nhìn vào những thành công của họ... để mỉm cười, để rớt nước mắt.. với những gì họ đã trải qua.. và đã làm được...
Và bạn có bao giờ biết một người bạn... luôn luôn vô tâm... luôn luôn cười.. luôn luôn chọc ghẹo... nhưng giấu biết bao nhiêu điều trong lòng... để những lúc như lúc này.. đọc những câu chuyện của người dưng.. và khóc... chẳng biết khóc cho ai?!
Đôi khi thấy mình bé nhỏ.. và vô dụng...
Đôi khi thấy mơ ước.. hi vọng vụt qua tầm tay..
Đã bao giờ bạn mơ ước cho tương lai? Nhiều rồi chứ nhỉ... và đã bao giờ bạn không còn mơ ước?..
Đã bao giờ bạn hứa... và đã bao giờ bạn thất hứa?
Đã bao giờ bạn hi vọng? và thất vọng?
Ước mơ là gì khi mà một ước mơ nhỏ nhoi thôi...cho một sự chờ đợi .. tan biến chỉ trong 1 phút... nhẹ nhàng... đến hụt hẫng.....
Lời hứa là gì khi hàng ngàn lời hứa trở thành 1 lời nói suông.. chỉ trong 1 phút... nhẹ nhàng.. đến hụt hẫng...
Hi vọng là gì khi bao nhiêu hi vọng trở thành thất vọng... chỉ trong 1 phút... nhẹ nhàng.. đến hụt hẫng...
Không 1 lời giải thích... không một câu nói dù là phũ phàng... chỉ đột ngột bạn nhận ra tất cả đã tan biến... như là tỉnh 1 giấc mơ... bạn biết bạn bị quên lãng... hụt hẫng hệt như 1 giấc mơ đẹp.. khi bạn tỉnh giấc mà chưa đến được đoạn kết.... không thể níu kéo.. không thể tạo lại .... không thể ú ớ dù 1 cái tên.... không thể nhớ dù 1 khuôn mặt... không thể tâm sự.. không thể buồn... không thể khóc... không thể cáu gắt... không thể mong chờ 1 kết thúc.. Tất cả cứ âm thầm, lặng lẽ.. tan biến.. đau nhói... nhưng nhạt nhòa... vì chỉ là một giấc mơ..
Có những nỗi buồn không thể buồn.. có những điều thất vọng đến hụt hẫng.... có những giọt nước mắt nuốt vào tận trong tim.. có những tiếng thở dài không thành tiếng... và có những tiếng cười nghẹn đắng ...
Và đã bao giờ bạn muốn hét?! hét và khóc .. òa lên.. nức nở....